Rắn trắng và rắn vàng không biết từ bao giờ đã lớn lên cùng nhau. Chúng cuộn lấy nhau và nương tựa vào nhau để cùng tồn tại trong khu rừng này. Chúng cũng không bao giờ tự đặt câu hỏi hay thắc mắc gì về sự liên kết chặt chẽ của chúng, cách tồn tại rất khác với loài rắn quanh đây. Mọi di chuyển của chúng xung quanh cái cây này, một cây đại thụ lớn...
Từ trước, chỉ rắn vàng chịu trách nhiệm quyết định mọi hoạt động sinh tồn của hai chú rắn. Rắn trắng lúc đó non nớt và yếu mềm. Chú dựa vào rắn vàng để có thức ăn để sinh tồn. Ngoài không khí được hấp thụ để thở qua làn da của mình, rắn trắng còn được cảm nhận hơi thở của nó cũng đến từ những xúc giác qua sự xúc chạm với làn da và hơi thở của rắn vàng.
Mọi việc cứ diễn ra như vậy cho đến khi rắn trắng trở nên khoẻ mạnh và cường tráng. Tất cả những kinh nghiệm sống từ việc quan sát rắn vàng, rắn trắng đều ghi nhớ và cất giữ trong trạng thái cơ thể yếu ớt của mình. Bây giờ, những ghi nhớ này chính là những kinh nghiệm rất quý báu để rắn trắng có thể bảo vệ được rắn vàng cho sự sinh tồn của chúng. Giờ đây rắn trắng đã có khả năng làm điều đó... là một con rắn trưởng thành... Dường như chuyển động của đôi rắn trở nên mạnh mẽ và sắc bén. Chúng hoạt động liên tục, quan sát, săn mồi. Nhưng trong mối quan hệ của hai chú rắn lúc này, sức mạnh thuộc về rắn trắng. Rắn vàng không thể phát huy năng lực của mình nữa. Cô ấy được rắn trắng hỗ trợ và bảo vệ bằng kinh nghiệm và kiến thức của cậu. Sống theo cách này, rắn trắng lợi thế hơn. Từ một người che chở, giờ đây rắn vàng đang trở nên thụ động, im lìm và chuyển động phụ thuộc vào những quyết định và hành động của rắn trắng...
Càng ngày, hai chú rắn càng khác nhau, nhưng tạo hoá sinh ra đã quyết định mối quan hệ của chúng là phụ thuộc lẫn nhau. Rắn trắng cảm thấy sức nặng của việc phải gánh theo một phần thân thể của mình. Sức nặng của rắn vàng ngày càng lớn, làm rắn trắng trở nên cáu bẳn. Cậu ấy thấy vướng víu, cậu ấy thấy khó khăn, cậu ấy sợ trách nhiệm nặng nề này... nhưng rắn vàng thực sự là phần không thể bỏ đi. "Vậy tại sao cô ấy không nhúc nhích và chuyển động mà làm cho mình vất vả thế này nhỉ?", rắn trắng nghĩ. Hậm hực, rắn trắng càng ngày càng nặng nề trong cảm giác của sự không hài lòng, của giận dữ... Những miếng mồi ngon cũng không còn thấy nữa. Thỉnh thoảng, rắn trắng thấy có cơ hội kiếm mồi thì cậu ấy cũng không thể lê theo thân mình nặng nề này, lại phải cõng thêm cả cô rắn vàng, gánh nặng của mình...
Rắn trắng ngày càng mệt mỏi, kiệt sức, cậu ấy mệt với cả sự giận dữ của chính mình. Trong lúc này, cậu chán nản, chán đến mức buông xuôi tất cả. Mọi thứ như chìm xuống... Cậu đầu hàng.... Cậu chấp nhận cả điều cậu sợ nhất sẽ xảy ra... Cậu chìm vào sự im lặng... Cậu mơ là mình đang chết...
Cậu thấy ánh sáng màu vàng rực rỡ... đẹp quá, cậu như bị hút về phía ánh sáng màu vàng tuyệt đẹp đầy mê hoặc. Ánh sáng như hút cậu về phía trung tâm của nó... và nó toả ra từ rắn vàng... Với sự ngạc nhiên và bất ngờ, rắn trắng không biết liệu rắn vàng là ánh sáng hay chính ánh sáng tạo ta rắn vàng... Cậu cưỡi trên ánh sáng này và thấy nhẹ tênh, cậu cảm thấy lại cảm giác an toàn ngày xưa khi được rắn vàng nuôi nấng, che chở. Một chuỗi những ký ức ùa về. Cậu nhìn thấy mình của quá khứ hào hùng, hành động mạnh mẽ để sinh tồn và bảo vệ rắn vàng... Cậu nhìn thấy những giận dữ và lo lắng của bản thân... và cậu thấy rắn vàng chuyển động ở ngay bên cạnh cậu, cô ấy muốn hỗ trợ và yêu thương Cậu. Cô ấy luôn gọi thầm và nhắc nhở cậu là cô ấy đang ở đấy. Cô ấy muốn giao tiếp và hỏi cậu, cậu cần cô ấy giúp gì?! Cậu đã không nghe thấy âm thanh từ cô ấy. Cậu chỉ muốn nghe chính mình. Cậu từ chối tình yêu của cô ấy... vậy mà cô ấy vẫn yêu thương cậu nhiều đến mức, cô ấy chọn im lặng hoàn toàn để cậu được làm theo ý mình muốn... cô ấy chờ đợi, chỉ quan sát và chờ đợi...
Lúc này đây, khi cậu rơi vào sự im lặng này, khi mọi hành động và suy nghĩ dừng lại, chưa bao giờ cậu thấy sự hiện diện của rắn vàng lại mạnh mẽ đến như vậy. Cậu không chỉ là nghe mà còn cảm nhận được tình yêu, cảm giác được sự che chở, bao dung và tình yêu ngọt ngào của cô ấy. Cậu thả lỏng, an toàn... Phút giây này, cậu thấy mình hoà tan vào ánh sáng vàng rực. Cậu thấy không còn rắn vàng và rắn trắng, mà chỉ là một chuyển động xoắn cuốn như điệu múa trong giai điệu của ánh sáng. Từ ánh sáng này, những cành lá cây vươn ra, toả sáng rực rỡ. Những nhận thức về tình yêu và trải nghiệm của rắn vàng và rắn trắng được hun đúc tại đây, trên từng chiếc lá... và nó chính là linh hồn của cây đại thụ nơi rắn trắng và rắn vàng đã sinh sống... không còn rắn, chỉ còn nhận thức và cây đại thụ...
Trên thân cây đại thụ chiếu những ánh sáng lấp lánh từ những dòng chữ uốn lượn như chuyển động của rắn vàng và rắn trắng: "Tri thức không phải là kiến thức. Tri thức là học cách để yêu thương".
Comments